Khi người ta đã không còn yêu mình, thì mối tình 15 hay 20 năm cũng không thể níu kéo được nữa
Một ngày nào đó tình cạn, bạn sẽ không thể đốc thúc trái tim mình bơm thêm lửa để yêu lại đối phương như ngày đầu tiên nữa. Vậy thì ra đi đôi khi cũng là một giải pháp tốt dành cho cả hai.
Tôi là một người theo chủ nghĩa "tình yêu có hạn kỳ". Nghĩa là tôi không coi tình yêu là mãi mãi, là bất diệt, là vĩnh cửu giữa một người dành cho một người. Tất nhiên, tình yêu vẫn có thể là mãi mãi, là bất diệt hoặc vĩnh cửu… nhưng đó chỉ đơn thuần là tình yêu thôi, chứ không phải là người yêu.
Đến bản thân chúng ta cũng vậy thôi, có lúc chúng ta tự thấy yêu mình đến vô vàn. Nhưng cũng có lúc chúng ta cảm thấy chán ghét chính mình. Và chẳng có lý do gì để mong cầu một người nào đó sẽ yêu mình mãi mãi, kể cả những lúc mình xinh đẹp hay những khi mình xấu xí. Nếu chúng ta mong cầu điều đó là sự thật, thì hoặc là chúng ta quá ngây thơ, hoặc là chúng ta quá tự tin vào tình cảm.
Nhưng bạn biết không, tình yêu không phải là một thứ có thể dùng sự tự tin của bạn mà kéo dài ra hay rút ngắn lại. Đôi khi người ta rời xa bạn lại chỉ đơn giản là vì hết yêu mà thôi. Thời gian, chưa bao giờ là một ổ khóa chắc chắn để ràng buộc hay níu kéo trái tim một người.
Gần đây nhất tôi thấy nhiều người tỏ ra tiếc nuối cho cuộc tình 15 năm của nữ ca sĩ Thu Thủy. Tôi thấy họ đem thời gian đã trải qua cùng nhau để nói về sự được mất. Và người ta nghĩ giá như cứ ở vậy với nhau, thì có phải tình yêu sẽ mãi đẹp không? Thì có phải không ai chịu đau khổ hay không?
Nhưng một ngày nào đó tình cạn, bạn sẽ không thể đốc thúc trái tim mình bơm thêm lửa để yêu lại đối phương như ngày đầu tiên nữa. Vậy thì ra đi đôi khi cũng là một giải pháp tốt dành cho cả hai. Cố chấp và gắng gượng níu kéo chỉ khiến nỗi đau thêm dài.
Đã có những câu chuyện tình còn dài hơn con số 15, 20 năm đấy chứ. Thậm chí có những người đã cùng nhau đi nửa đời người, đến những ngày tóc bạc hoa râm và dắt tay nhau đi xuống phía bên kia sườn dốc, nhưng họ vẫn có thể chọn rời xa nhau vì những lý do rất trời ơi đất hỡi.
Tại sao không yêu thêm? Tại sao lại đang tâm vứt bỏ những điều đẹp đẽ đã từng trong quá khứ? Tại sao không vì nhau mà cố gắng? Tại sao, tại sao?
Có quá nhiều câu hỏi tại sao khi một chuyện tình lâu năm kết thúc. Thường thì người trong cuộc cũng không thể lý giải nổi. Chỉ đơn thuần là một sáng thức dậy, mắt như muốn kiếm tìm một hình dung khác, một nơi chốn khác để thuộc về, cơ thể như muốn đón nhận bởi một vòng tay ôm khác. Và người ta nhận ra rằng mình đã không thể tiếp thêm nhựa sống cho cái cây tình yêu đang hiện hữu nữa. Chi bằng chia tay.
Chia tay khi một người còn yêu và một người hết yêu đương nhiên không phải là điều dễ dàng. Bởi người ở lại sẽ là người đón nhận những tổn thương từ cuộc tình đứt vỡ vừa rời đi. Nhưng chẳng thà như thế, còn hơn là vì thương hại mà ở lại, vì thương hại mà chấp nhận kéo dài thêm thời gian, rồi lại vì thương hại mà giấu giếm tim yêu của mình dành cho một người khác tới sau – một người không thể mang một danh phận trọn vẹn.
Chúng ta luôn muốn hướng đến những điều tốt đẹp, và tình yêu là một trong số đó. Nhưng tình yêu không phải là một thứ có quy tắc, cũng không phải là một con vật nuôi biết nghe lời. Nó là những cơn gió cảm xúc hoang vu trong ngọn đồi trái tim, và khi gió hát, trái tim sẽ cất lời ca, tình yêu sẽ đơm hoa kết trái. Một ngày cơn gió muốn lãng du vô định, muốn chạy nhảy khỏi vòm trời đã cũ, ngọn đồi của bạn sẽ trở nên buồn hiu hắt, và mọi sự kết nối giữa hai người chẳng còn ý nghĩa nào hết.
Đừng quá phức tạp chuyện yêu một ai đó và yêu trong bao lâu. Hôm nay còn yêu nhau thì hãy cứ hết mình đi đã, chuyện của ngày mai chẳng phải cứ để ngày mai lo hay sao? Huống hồ, cảm xúc của trái tim thường không nghe theo lý trí, vậy thì nghĩ nhiều và đau đớn nhiều cũng có ích gì?
Thôi thì cứ coi như là đã hết duyên hết nợ, chí ít thì vẫn còn đó vốn liếng của những năm tháng thanh tân chúng ta bên nhau. Và cứ trân trọng điều đó. Còn ngày mai, tương lai, khi buông tay nhau rồi, hãy cứ để mỗi người đi một cuộc đời riêng, đi tìm một hạnh phúc riêng. Đừng đem thời gian ra để dằn vặt mình lẫn đối phương, bởi đó là thứ tài sản quý báu đáng để trân trọng hơn là đáng để nhìn về rồi nói câu tiếc nuối.
Comments
Post a Comment