Posts

Bài đăng nổi bật

Đồ hỏng còn sửa được chứ người yêu hỏng thì chỉ có bỏ đi thôi

Image
  Đừng cố níu chân một người đã không coi mình ra gì để rồi bạn tự nhận lấy niềm đau. Bởi đồ vật hỏng thì còn sửa được chứ người yêu hỏng thì chỉ còn cách bỏ đi thôi. Đồ hỏng thì người ta nghĩ ngay đến việc đem nó đi sửa và có thể dùng lại như xưa, nhưng trong  tình yêu   lại khác. Người yêu hỏng, xấu tính đi rất nhiều thì không thể nào sửa hay thay đổi họ được chỉ có một cách duy nhất là bỏ thôi. Dẫu biết điều đó là đau nhưng lại là phương pháp hữu hiện nhất giáng đòn   tâm lý   để họ thức tỉnh, nhận ra mình đã sai và với họ bạn có thực sự quan trọng không. Khi mới yêu người ta có thể thề thốt, hứa hẹn cả trăm điều đẹp đẽ thế nhưng khi yêu lâu rồi lại khác. Những khuyết điểm ngày xưa họ cố tình che giấu thì nay bộc phát ra hết khiến bạn phát sợ. Ngày xưa anh ta nói yêu mình bạn, không để bạn phải khóc nhưng giờ thì ngược lại hoàn toàn. Anh ta lăng nhăng, vô tâm, trọng bạn bè hơn cả người yêu rồi còn dở thói vũ phu, xúc phạm bạn thậm tệ. Người đàn ông tồi như thế, đã hỏi về mặt nhân cá

Cuộc sống mà, yêu nhau thì đừng hứa câu mãi mãi, trên đời chẳng có gì chắc chắn đâu

Image
  Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim. Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít   tổn thương   sâu sắc.   Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy mộ

Em đã từng yêu một người bằng tất cả nông nổi của tuổi trẻ

Image
  Nhưng anh không biết rằng, con người không ai có thể chỉ ngồi một chỗ đợi một người quay trở lại. Em không thể cứ đứng một chỗ chờ anh. Điều bi thương nhất chính là chúng ta có quá nhiều hồi ức "kỉ niệm" tốt đẹp. Trăm ngàn lần em tự hỏi nếu ngày đó em không đi, không để anh ở lại, thì liệu giữa chúng ta có cái khoảng trống đó để người ta có thể len vào hay không? Nếu em không đi, thì liệu rằng thời gian có khiến anh thay đổi? Biến một người tốt hơn ai hết trở nên tàn nhẫn đến đáng sợ? Em hiểu, hiểu rằng trong chuyện tình cảm vốn chẳng có công bằng? Một người vui vẻ ắt phải có một người chịu đau thương. Năm đó, em yêu một người đàn ông nghèo, mệt mỏi lắm anh biết không? Mệt mỏi vì hàng ngày phải trấn an anh rằng "Chúng ta còn có tương lai để cố gắng". Mệt mỏi vì anh không có tiền mua quà cho em trong những ngày lễ, ánh mắt anh đẫm buồn ban đêm vì em mà nhỏ lệ. Trong khi em chưa một lần đòi hỏi gì. Cô gái nhà giàu yêu một người đàn ông nghèo? Nhiều lời dèm pha lắm a

Chúng ta không nhất thiết phải quên đi tình cũ, chỉ là đừng nhớ nhung tới nữa thôi!

Image
  Bạn sẽ nhận ra mình ngừng nhớ một người, khi mà bạn thấy tim mình nhẹ bẫng, mắt mình nhìn đời trong veo, sự chú ý không tập trung ở người đó mà tập trung cho tất cả. Khi mà tôi chia sẻ một vài dòng lên Facebook nhà mình rằng tôi nhớ một ai đó đã cũ xưa, nhớ một người thuộc về phần mỏng manh của ký ức. Tôi nói rằng nỗi nhớ ấy không dễ chịu một chút nào. Có người bạn nói với tôi, vậy còn nỗi nhớ về một người ở xa thì sao? Không phải là một mối tình xa, mà là một người xa lạ, khoảng cách giữa hai người như có một bức tường thành chặn lại không tài nào rút cho ngắn bớt. Ý là, mình thầm thương trộm nhớ người ta, cảm giác sẽ thế nào? Ôi chao, thế mới thấy tuổi trẻ mà nhớ nhung ai thì cứ da diết đến cồn cào. Kể cả là nỗi nhớ cho một người dưng xa lạ. Tôi từng rơi vào trường hợp này, cứ thấy tim mình nhảy nhót xôn xao. Tôi cũng từng lấy nỗi nhớ về một người không thân thiết để nuôi niềm vui nhỏ bé qua ngày. Rồi nhiều cho đến rất nhiều ngày sau khi phủ nhận cơn cảm nắng với người ta, tôi muốn

Có những cô gái đã yêu là hết sức hết lòng, nhưng khi bị phụ tình lại hết luôn cả vốn liếng thanh xuân!

Image
  Người ngoài cuộc có người cảm thông, có người chia sẻ, nhưng cũng không ít người thẳng thắn cho rằng: Con gái mà yêu người đến bất chấp bản thân… là dại! Hôm nay tôi bắt gặp bạn bè mình chia sẻ khá nhiều trên facebook về câu chuyện đằng sau một thương hiệu homestay. Điều đáng nói không phải là quá trình hình thành nên thương hiệu đó, cũng không phải là những ánh hào quang mà thương hiệu này gặt hái được. Đau lòng thay lại là câu chuyện bẽ bàng của một cô gái bị  người  yêu phụ bạc, sau 2 năm cùng chung vai sát cánh gây dựng nên những thành tựu bước đầu nho nhỏ. Để rồi sau 2 năm, ngỡ tới khi gặt hái được chút thành quả ngọt ngào cho chuyện tình yêu của mình, thì cô gái ấy bị ruồng bỏ bởi kẻ phụ tình mà hắn ta không mảy may thương tiếc. Tự nhiên tôi lại thấy đau lòng khi tự hỏi: biết bao nhiêu cô gái đã đang và sẽ yêu đương đến khờ khạo như vậy, không chỉ một lần mà tới một vài lần trong đời? Trong khi tuổi xuân con gái thì ngắn ngủi, chỉ một lần chớp mắt có thể thấy mình đã ở bên kia

Làm gì có chuyện gương vỡ rồi lại lành, tất cả chỉ là giẫm lên vết xe đổ mà thôi

Image
  Gương vỡ dù có hàn gắn lại vẫn có những vết xước, nước cũng vậy thôi, tràn ly rồi cũng sẽ vơi đi. Việc hàn gắn giống như việc đọc lại một cuốn sách, một khi đã biết trước kết thúc thì có đọc nó thêm một hay bao nhiêu lần đi chăng nữa kết cục vẫn như vậy. Có thể một số người đọc lại nhiều lần vẫn thấy hay, nhưng sớm thôi, vào một ngày nào đó, rồi họ sẽ chợt nhận ra rằng, thì ra trang cuối cũng vẫn chỉ có vậy, cách thức đọc có thể khác đi, nhưng dù ngược dù xuôi vẫn là kết thúc ấy, không hề biến chuyển. Có những người, dù từng bị làm tổn thương đến đau lòng, ấy vậy mà chỉ cần một lời ngọt ngào là đã quên mất đi vết thương chưa kịp lành mà sẵn sàng yêu lại. Đó là sự yếu đuối đến mức ngốc nghếch, tự mình che mắt, bịt tai, biến mình thành kẻ khờ dại vì chữ yêu. Lẽ nào chưa đủ đau đớn nên chưa đủ quyết tâm để vứt bỏ? Vẫn nghe đâu đó những lý do, ai cũng phải đánh mất thì mới hiểu sự quan trọng để tìm về. Nhưng không, đó chẳng qua là sự lười biếng bắt đầu lại với người mới và bị trói buộc b

Khi người ta đã không còn yêu mình, thì mối tình 15 hay 20 năm cũng không thể níu kéo được nữa

Image
  Một ngày nào đó tình cạn, bạn sẽ không thể đốc thúc trái tim mình bơm thêm lửa để yêu lại đối phương như ngày đầu tiên nữa. Vậy thì ra đi đôi khi cũng là một giải pháp tốt dành cho cả hai. Tôi là một người theo chủ nghĩa "tình yêu có hạn kỳ". Nghĩa là tôi không coi tình yêu là mãi mãi, là bất diệt, là vĩnh cửu giữa một người dành cho một người. Tất nhiên, tình yêu vẫn có thể là mãi mãi, là bất diệt hoặc vĩnh cửu… nhưng đó chỉ đơn thuần là tình yêu thôi, chứ không phải là người yêu. Đến bản thân chúng ta cũng vậy thôi, có lúc chúng ta tự thấy yêu mình đến vô vàn. Nhưng cũng có lúc chúng ta cảm thấy chán ghét chính mình. Và chẳng có lý do gì để mong cầu một người nào đó sẽ yêu mình mãi mãi, kể cả những lúc mình xinh đẹp hay những khi mình xấu xí. Nếu chúng ta mong cầu điều đó là sự thật, thì hoặc là chúng ta quá ngây thơ, hoặc là chúng ta quá tự tin vào tình cảm. Nhưng bạn biết không, tình yêu không phải là một thứ có thể dùng sự tự tin của bạn mà kéo dài ra hay rút ngắn lại.